Bước qua Cánh Cửa Đen, Tăng cảm thấy cơ thể mình như rơi vào một vùng không trọng lực. Mọi giác quan của anh bị tê liệt trong bóng tối đặc quánh, không âm thanh, không hình ảnh. Chỉ có một sự trống rỗng lạnh lẽo. Rồi bất chợt, một lực kéo mạnh đẩy anh về phía trước. Ánh sáng đỏ mờ ảo chiếu vào mắt, khiến anh choáng váng.

Anh thấy mình đứng giữa một hành lang vô tận, dài hun hút và chìm trong ánh sáng đỏ ma quái. Trên những bức tường loang lổ, có vô số cánh cửa được sơn đen, khắc đầy những biểu tượng kỳ quái như những dấu hiệu từ thời cổ xưa. Không gian quanh anh im lặng đến nỗi từng nhịp thở đều trở nên nặng nề. Và rồi, một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng vang lên từ xa, khiến cả hành lang rung động.
“Chào mừng cậu trở lại, Tăng,” giọng nói ấy không rõ phát ra từ đâu, vang vọng khắp nơi. “Đây là Hành Lang Vô Tận. Tớ đã hứa rằng sẽ đưa cậu đến nơi mà mọi nỗi sợ đều trở thành sự thật, phải không?”
Tăng cố gắng nhìn quanh, nhưng hành lang như một mê cung không có điểm đầu và cũng chẳng có điểm kết. Những cánh cửa đứng sừng sững, mỗi cánh cửa đều trông giống hệt nhau, chỉ khác biệt bởi những vết khắc ma mị đầy bí ẩn.
“Cậu có hai lựa chọn,” giọng nói lại vang lên. “Hoặc đi thẳng, không ngoảnh lại, hoặc mở một trong những cánh cửa này. Nhưng nhớ kỹ, mỗi cánh cửa dẫn đến một số phận khác nhau. Đừng chọn sai, nếu không, cậu sẽ mãi mãi lạc lối.”
Tăng nắm chặt hai tay để giữ bình tĩnh. Anh quyết định bước đi, từng bước nặng nề vang vọng khắp hành lang dài bất tận.
Khi anh bước qua từng cánh cửa, mỗi cánh cửa dường như cất lên tiếng thì thầm của riêng nó. Tiếng thì thầm như gọi mời, như dụ dỗ anh hãy mở ra. Tăng cố gắng phớt lờ, nhưng mỗi lần đi qua, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu anh như những thước phim bị xé vụn:
- Một cánh cửa hiện lên hình ảnh của anh ngồi trong phòng làm việc, gương mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu từ những đêm dài thức trắng. Đó là thời gian anh đắm chìm vào công việc, bỏ quên mọi thứ, kể cả gia đình, bạn bè. Căn phòng tối om, và chỉ có anh cùng chiếc màn hình sáng lóa.
- Một cánh cửa khác lại hiện lên khoảnh khắc anh cãi nhau với một đồng nghiệp vì sự cố trong chiến dịch quảng cáo. Gương mặt giận dữ, những lời nói cay nghiệt và mối quan hệ bị phá hủy. “Cám ơn vì đã không đợi em!” – Giọng của đồng nghiệp vang lên đầy mỉa mai, và rồi hình ảnh tan biến.
- Tăng đi đến một cánh cửa có ghi dòng chữ mờ nhạt: “Chúng mình có nhau”. Anh chần chừ, nhưng rồi hình ảnh bên trong hiện ra: vợ anh – Ngà, đang ngồi một mình, đôi mắt buồn bã nhìn xuống màn hình điện thoại. Cô ấy thì thầm: “Em muốn yêu, em gần 40 tuổi rồi.” Tăng choáng váng, anh muốn vươn tay ra nhưng cánh cửa đột ngột đóng sầm lại trước mắt.
“Dừng lại đi! Mấy trò này vô ích thôi!” – Tăng hét lên, tiếng vang dội khắp hành lang. Nhưng giọng nói đáp lại chỉ nhẹ nhàng:
“Không, Tăng. Đây không phải là trò chơi. Đây là những thứ mà cậu đã bỏ lại. Những cánh cửa dẫn vào quá khứ của cậu. Những lỗi lầm, những cơ hội mà cậu đã bỏ lỡ, và cả những nỗi sợ hãi mà cậu không dám đối diện.”
“Cậu muốn chạy mãi sao? Đằng sau mỗi cánh cửa đều có một câu trả lời… hoặc một sự kết thúc.”
Tăng không biết mình đã đi bao lâu, hay đã bước qua bao nhiêu cánh cửa. Mỗi cánh cửa đều dẫn đến một mảnh ký ức vỡ vụn, đan xen giữa thực và ảo. Nhưng rồi, anh dừng lại trước cánh cửa thứ mười hai. Khác với những cánh cửa khác, cánh cửa này không có ký hiệu, không có vết khắc. Chỉ đơn giản là một cánh cửa màu đen trơn.
Một cảm giác thôi thúc mãnh liệt trào lên trong lòng anh. Anh giơ tay chạm vào nắm đấm cửa. Cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong là một căn phòng trắng xóa, trống trải, và ở giữa phòng là một chiếc ghế gỗ đơn giản. Nhưng trên ghế, có một người đang ngồi đó.
Là… chính anh. Phiên bản của anh mà anh đã gặp trong “Màn Hình Số 4”.
“Xin chào, Tăng.” Phiên bản của anh ngẩng đầu lên, nụ cười quen thuộc nhưng đôi mắt đục ngầu đầy chết chóc. “Cậu cuối cùng cũng đến.”
“Tớ… tớ là ai? Cậu là gì?” Tăng lắp bắp.
“Cậu là tớ, và tớ là nỗi sợ của cậu.” Bản sao đứng dậy, từng bước tiến về phía anh. “Cậu đã sống cả đời sợ hãi: sợ thất bại, sợ bị bỏ rơi, sợ không đủ tốt. Và giờ đây, cậu ở đây, đối diện với chính mình.”
“Cậu muốn thoát khỏi Hành Lang Vô Tận này ư?” Bản sao dừng lại ngay trước mặt anh, mắt nhìn xoáy sâu vào Tăng. “Chỉ cần một điều: Đối diện với nỗi sợ lớn nhất của cậu. Mở cánh cửa cuối cùng, hoặc ở lại đây mãi mãi.”
Phía sau bản sao, một cánh cửa nhỏ xuất hiện. Cánh cửa được sơn màu đỏ, khác biệt hoàn toàn so với những cánh cửa trước đó. Trên cánh cửa là dòng chữ: “Cánh Cửa Của Sự Giải Thoát”.
“Nhưng nhớ kỹ,” bản sao thì thầm, cúi sát vào tai Tăng. “Một khi bước qua đó, không còn đường quay lại. Cậu sẽ mất tất cả.”
“Lựa chọn của cậu đấy, Tăng. Đi đi, hoặc trở thành tớ mãi mãi.”
Tăng chần chừ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đỏ. Bên trong đó là gì? Một con đường thoát thân, hay một cái bẫy cuối cùng? Nhưng rồi, nghĩ đến những ký ức đã thấy, những sai lầm mà anh muốn sửa chữa, anh quyết định. Anh đặt tay lên nắm đấm cửa và mở nó ra.
Ánh sáng trắng lóa bao phủ lấy anh, và trước khi mất đi ý thức, Tăng nghe thấy tiếng cười đầy mỉa mai của bản sao:
“Chúc mừng, cậu đã chọn xong. Hẹn gặp lại… trên thế giới mới.”
Tăng giật mình tỉnh dậy. Anh thấy mình nằm trên chiếc ghế quen thuộc trong phòng làm việc. Nhưng có gì đó không ổn. Trên màn hình laptop, một thông báo hiện lên:
“Chào mừng đến với Hành Lang Vô Tận.”
Anh hoảng hốt nhìn quanh, và rồi nhận ra… cửa sổ phòng anh giờ đây không nhìn ra thế giới bên ngoài, mà là một hành lang dài vô tận với hàng ngàn cánh cửa.
Anh vẫn chưa thoát. Đây chỉ mới là khởi đầu.
Nếu bạn chưa coi được phần trước của bộ truyện này, hãy xem thêm: Cánh cửa đen