Truyện kinh dị lúc nửa đêm: Màn Hình Số 4

Tăng là một chuyên gia digital marketing. Công việc hàng ngày của anh luôn gắn liền với những chiến dịch quảng cáo, SEO, và cả các báo cáo doanh số dài dằng dặc. Anh là kiểu người sống nội tâm, suốt ngày cắm cúi vào máy tính, ngồi lì trong phòng đến nỗi cái ghế cũng muốn năn nỉ: “Anh ơi, đứng dậy giùm em phát được không?”

Truyện kinh dị: Màn hình số 4
Truyện kinh dị: Màn hình số 4

Một đêm nọ, khi Tăng đang làm việc, căn phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ từ màn hình máy tính. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng con muỗi nhà hàng xóm cũng đang tâm sự với nhau. Tăng mở laptop, khởi động một phần mềm quảng cáo. Lúc ấy, một thông báo lạ xuất hiện: “Hệ thống đang bị nhiễm mã độc, không thể tiếp tục công việc.”

“Ô, ăn nói xà lơ!” – Tăng lầm bầm. Anh chưa từng thấy phần mềm này bị lỗi như thế. Trước khi kịp khởi động lại máy, một âm thanh cười khúc khích vang lên từ màn hình. Nhìn kỹ, Tăng thấy một gương mặt mờ mờ hiện ra, làn da tái nhợt với đôi mắt thâm quầng như vừa thức dậy sau một giấc ngủ kéo dài vài thập kỷ.

“Chào cậu, đã lâu lắm rồi, không ngờ lại có người đến chơi vào giờ này,” khuôn mặt mỉm cười, miệng kéo dài đến tận mang tai. Tăng lạnh người nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, miệng vẫn còn muốn châm biếm: “Ủa anh gì đó, giờ này có gì vui mà cười?”

“Nào không trêu bạn! Mình thật sự vui khi thấy cậu. Vì sao ư? Vì cậu là người đầu tiên mở Màn Hình Số 4 sau 10 năm… Tớ đã đợi, đợi lâu đến mức suýt nữa quên mất tại sao mình đợi.”

“Cám ơn vì đã không đợi em.” – Tăng đùa lại, nhưng tiếng cười của anh nhanh chóng nghẹn lại. Bàn tay của gương mặt kia bắt đầu nhô ra khỏi màn hình. Anh vội đóng máy tính lại, nhịp tim tăng nhanh. Nhưng kỳ lạ, khi chiếc laptop khép lại, màn hình vẫn sáng, và giọng nói kia vẫn vang lên: “Chúng mình có nhau, cậu không trốn được đâu.”

Lấy lại bình tĩnh, Tăng mở laptop ra một lần nữa. Lần này, không có khuôn mặt ma quái nào cả. Nhưng ở góc màn hình, một biểu tượng xuất hiện: “Elm.”

“Elm?” – Tăng lẩm bẩm. Anh không nhớ mình đã cài đặt phần mềm nào tên như vậy. Nhấp vào biểu tượng, một trang trắng trống hiện ra với duy nhất dòng chữ: “Chọn một trong hai: Giải đố để tiếp tục hoặc Đối diện với nỗi sợ lớn nhất của mình.”

Tăng cười khẩy: “Thử coi nỗi sợ lớn nhất của mình là gì nào.” Anh nhấp vào lựa chọn thứ hai, và ngay lập tức, màn hình tối sầm. Khi ánh sáng trở lại, anh thấy mình đang đứng giữa một hành lang dài vô tận với hàng ngàn cánh cửa.

Mỗi cánh cửa đều có một tấm biển nhỏ ghi tên công việc: “Quản lý dự án”, “Phân tích dữ liệu”, “Viết nội dung”… Nhưng ở cuối hành lang, có một cánh cửa đen tuyền, không ghi chữ gì, nhưng anh có cảm giác vô cùng quen thuộc. Dường như cánh cửa này đang mời gọi anh bước vào.

Tăng đẩy cửa, và thứ chờ đợi anh bên trong là một căn phòng giống hệt phòng làm việc của mình. Nhưng có một điểm khác biệt. Trên màn hình máy tính, một đoạn video đang chạy. Anh nhìn vào, và nhận ra người trong video chính là mình, ngồi gõ phím với tốc độ chóng mặt.

Đoạn video càng lúc càng tua nhanh, cho đến khi dừng lại ở một khung cảnh kinh hoàng: Hình ảnh Tăng vẫn ngồi ở đó, nhưng khuôn mặt của anh không còn nguyên vẹn. Đôi mắt rỗng tuếch, máu chảy ra từ hốc mắt và miệng thì như bị xé toạc, tạo thành một nụ cười quái dị.

“Em muốn yêu, em gần 40 tuổi rồi,” giọng nói vang lên từ màn hình khiến Tăng ngỡ ngàng. Nhưng đó không phải là giọng của anh. Một giọng nói nữ, trầm và mỉa mai.

Tăng vội quay đầu lại. Đằng sau anh, một cô gái với mái tóc rũ rượi, đôi mắt trắng dã, và miệng nở nụ cười tương tự như trong video. Cô ta tiến đến gần và thì thầm vào tai anh: “Tớ muốn thấy cậu trở nên giống như trên màn hình… thật hoàn hảo.”

“Elm! Elm! Mày là cái quái gì?” – Tăng hét lên.

“Là Màn Hình Số 4.”

Đột nhiên, không gian xung quanh Tăng vụt biến đổi. Anh thấy mình đứng giữa một căn phòng màu trắng sáng, ngập tràn hoa tươi. Cô gái biến mất. Trước mặt anh là một chiếc bàn lớn với một ly cà phê nóng hổi. Trên bàn, một dòng chữ được viết nguệch ngoạc: “Tớ thích chơi với cậu. Nhưng cậu đã chọn sai. Còn muốn thử lần nữa không?”

“Thôi, nào không trêu bạn. Tớ biết đây chỉ là một trò đùa thôi. Cậu chỉ muốn tớ sợ hãi, đúng không?” Tăng lấy hết can đảm ngồi xuống. Anh nhấp một ngụm cà phê, và khi đặt cốc xuống, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:

“Cậu nghĩ đây là trò đùa sao?”

Màn hình máy tính bỗng hiện lên hình ảnh của chính anh… đang ngồi trong căn phòng này, với ly cà phê trên tay, nhưng không có bóng người đối diện. Anh hốt hoảng nhìn quanh và rồi… trên màn hình hiện lên dòng chữ cuối cùng: “Đã đến lúc tiếp tục. Hẹn gặp cậu lần sau, bạn của Elm.”

Đột nhiên, anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi chảy đầm đìa. Trên bàn làm việc, laptop của anh vẫn đang bật, trang Elm vẫn còn mở. Tăng nhìn đồng hồ, kim chỉ 3 giờ sáng.

Bàn tay run rẩy, anh định tắt máy tính thì màn hình lại xuất hiện dòng chữ: “Này, mình vẫn còn một câu đố cho cậu. Lần này, cậu không trốn thoát đâu.”

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc, bí mật vẫn đang dần hé lộ, cùng theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện này tại đây: Cánh cửa đen

Bài viết liên quan